Paris đang chìm trong sắc thu lạnh lẽo, cũng là lúc làn sóng dịch thứ hai của Covid-19 đang âm thầm bao phủ thành phố hoa lệ. Con số 15.000 ca mắc mới mỗi ngày cùng những cảnh báo về nguy cơ quá tải bệnh viện và thiếu hụt nhân lực y tế khiến không khí càng thêm nặng nề. Nỗi lo sợ về cúm mùa kết hợp với đại dịch càng làm tăng thêm sự bất an trong lòng người dân, và bóng ma tái phong tỏa dường như đang đến rất gần.
Trong bối cảnh đó, cuốn sách “Paris 55 Ngày Cấm Túc – Nhật Ký Viết Từ Tâm Dịch” của tác giả Giáng Hương ra đời như một tiếng lòng thổn thức giữa tâm bão. Sau thành công của cuốn “Mắc kẹt: 122+ ngày mắc kẹt ở Mỹ vì Covid-19”, NXB Tổng hợp TP.HCM tiếp tục mang đến cho độc giả một góc nhìn chân thực và đa chiều về cuộc sống của con người trong những ngày tháng Paris oằn mình chống chọi với đại dịch.
55 ngày – khoảng thời gian tưởng chừng ngắn ngủi ấy lại dài như cả một thế kỷ đối với người dân Paris. Truyền thông quốc tế liên tục cập nhật những con số và sự kiện choáng váng về dịch bệnh, khiến cả thế giới run sợ. Giữa tâm dịch, một người Việt ở Paris – tác giả Giáng Hương, tiến sĩ văn học – đã đối diện với thực tại, với chính mình và những dòng suy tưởng đầy hoang mang, bất định về hiện tại, quá khứ và tương lai. Chị đã ghi lại tất cả trong cuốn nhật ký này, từ những nỗi sợ hãi đến niềm tin và hy vọng mong manh về một ngày mai tươi sáng.
Không chỉ đơn thuần là cách ly, đó là 55 ngày cấm túc với hàng loạt lệnh cấm nghiêm ngặt. Mọi người không được ra khỏi nhà, không được tiếp xúc xã hội, ngay cả việc đi dạo một mình trong rừng hay trên bãi biển cũng bị cấm đoán. Covid-19, tưởng chừng sẽ xóa nhòa mọi khoảng cách giàu nghèo, cuối cùng lại phơi bày những góc khuất của xã hội: người vô gia cư không nơi nương tựa, doanh nghiệp phá sản, người lao động thất nghiệp. Thế hệ trẻ em lớn lên trong kỷ nguyên khẩu trang và nước rửa tay, những tiết học đầu tiên không còn là sinh hoạt tập thể mà là bài học về giãn cách xã hội. Tuổi thơ của chúng không còn những trò chơi đuổi bắt, những cái ôm thân thiết, mà chỉ còn lại những ánh mắt trao nhau qua lớp khẩu trang.
Giữa những mất mát và xáo trộn ấy, Giáng Hương tìm thấy một khoảng lặng quý giá để chiêm nghiệm và trân quý cuộc sống. Sinh ra và lớn lên ở một đất nước đã trải qua bao gian khó, từ chiến tranh đến thiên tai, chị đã tôi luyện được một ý chí kiên cường để vượt qua đại dịch. Chị tin rằng, đám mây mù rồi sẽ tan, ánh nắng sẽ lại soi rọi, và chị sẽ được trở về quê hương, sum vầy bên gia đình, bạn bè.
“Paris 55 Ngày Cấm Túc – Nhật Ký Viết Từ Tâm Dịch” không chỉ là câu chuyện của riêng Giáng Hương, mà còn là câu chuyện của mỗi chúng ta trong đại dịch. Đó là những dòng nhật ký chân thực, xúc động, được viết ra từ tận đáy lòng, gửi đến những người thân yêu với tất cả tình yêu thương và hy vọng.