Tháng Một năm 1995, một trận động đất kinh hoàng đã cướp đi tất cả chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng, khi tháng Hai đến, giữa những đống đổ nát hoang tàn, thế giới lại bắt đầu lặng lẽ cộng hưởng. Trên bờ biển mùa đông lạnh giá, một đống củi rều cháy âm ỉ, tỏa ra hơi ấm mong manh. Tại Kushiro xa xôi, một người đàn ông lặng lẽ bước đi, mang theo bên mình một chiếc hộp nhỏ bí ẩn. Dưới lòng đất Tokyo náo nhiệt, Ếch và Giun đang tham gia vào một cuộc chiến kỳ lạ. Trái đất rách toạc, niềm tin lung lay, và Chúa dường như cũng không còn hiện hữu. Nhưng phải chăng, từ rất lâu trước cả thảm họa động đất, chúng ta đã mang trong mình những đống đổ nát của riêng mình?
“Sau Động Đất” của Haruki Murakami không chỉ đơn thuần kể về hậu quả của trận động đất Kobe, mà còn là hành trình khám phá những vết thương vô hình trong tâm hồn con người. Murakami gần như không dùng bất kỳ câu chữ nào để miêu tả trực tiếp cảnh tượng tang thương, mà tập trung khắc họa những dư chấn tinh thần dai dẳng trong sáu câu chuyện tưởng chừng như rời rạc. Sáu số phận khác nhau, sáu cuộc đời riêng biệt, nhưng đều mang chung một điểm tương đồng: họ đều đang gánh chịu những ảnh hưởng sâu sắc, dù trực tiếp hay gián tiếp, từ thảm họa động đất.
Mỗi câu chuyện trong “Sau Động Đất” đều mang một sắc thái mơ hồ, như những giấc mơ dang dở, không đầu không cuối. Đôi khi, ranh giới giữa thực tại và ảo giác, giữa tỉnh thức và mơ màng trở nên mong manh đến khó tin. Những tình tiết kỳ lạ, những sự kiện bất ngờ xảy ra khiến người đọc không khỏi tự hỏi: liệu chúng có thật sự diễn ra, hay chỉ là những ảo ảnh sinh ra từ những tâm hồn tổn thương? Giống như hiện tượng đất hóa lỏng, khi những thứ tưởng chừng vững chắc nhất cũng có thể sụp đổ bất ngờ, niềm tin của con người cũng trở nên dễ vỡ, lung lay. “Những thứ mắt nhìn thấy không chắc đã là thật. Kẻ thù của tôi cũng là tôi trong chính con người tôi” – triết lý xuyên suốt tác phẩm, như một sợi chỉ đỏ kết nối những mảnh vỡ tâm hồn, khẳng định sự gắn kết của tập truyện không nằm ở cốt truyện hay nhân vật, mà nằm ở thông điệp sâu sắc về bản chất con người và sự tồn tại.
Ngôn ngữ của Murakami trong “Sau Động Đất” tựa như ánh lửa nhỏ le lói giữa màn đêm u tối, sưởi ấm những tâm hồn lạc lõng và soi sáng những góc khuất sâu kín. Tác phẩm không phải là một cú nổ lớn khiến bạn phải thốt lên kinh ngạc, mà là một dòng chảy âm ỉ, len lỏi vào tâm trí, thôi thúc bạn suy ngẫm về những điều tưởng chừng như đơn giản nhất trong cuộc sống. Đọc “Sau Động Đất”, bạn sẽ không chỉ trải nghiệm một câu chuyện, mà còn là một hành trình khám phá nội tâm, một cuộc đối thoại với chính mình, và có lẽ, bạn sẽ tìm thấy một điều gì đó đã thay đổi trong chính mình sau khi gấp lại trang sách cuối cùng.