“Sống Vốn Đơn Thuần” của Phong Tử Khải không chỉ là một tập hợp tản văn và tranh vẽ, mà còn là một hành trình khám phá sự đơn giản trong cuộc sống qua lăng kính tôn giáo và triết học. Bằng 41 bài tản văn và 43 bức tranh, tác giả khéo léo khắc họa những trải nghiệm và suy tư cá nhân, tạo nên một bức tranh sống động về cuộc sống và cách nhìn nhận thế giới.
Sống đơn giản là một khái niệm tưởng chừng dễ dàng nhưng thực chất lại đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng trong việc tu tâm dưỡng tính. Đó là quá trình giữ cho tâm hồn luôn chân thành, tinh tế, sống thật với chính mình và với những người xung quanh. Hơn nữa, đơn giản còn là sự minh triết, khả năng thấu hiểu và nhìn nhận thế giới một cách sâu sắc mà không bị sa lầy vào những phức tạp không cần thiết.
Thông qua “Sống Vốn Đơn Thuần”, Phong Tử Khải khuyến khích độc giả sống tự do, phóng khoáng, tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc mà không bị gánh nặng bởi những khó khăn hay trở ngại. Tác giả khẳng định rằng, sự bình thản và đơn giản chính là chìa khóa dẫn đến một cuộc sống hạnh phúc và an lạc.
Cuốn sách cung cấp những bài học quý báu về cách sống đơn giản mà ý nghĩa, cách đối diện với thử thách bằng sự điềm tĩnh và sâu sắc. “Sống Vốn Đơn Thuần” như một nguồn cảm hứng, một lời động viên chân thành dành cho những ai đang tìm kiếm ý nghĩa và hạnh phúc giữa cuộc sống đầy biến động. Tác phẩm đã nhận được sự đánh giá cao từ các nhà văn, nhà thơ và học giả nổi tiếng. Chu Tự Thanh, một nhà tản văn, nhà thơ và học giả Trung Quốc, ví von văn và tranh của Phong Tử Khải như những bài thơ ngắn, để lại dư vị sâu lắng, khiến người đọc muốn “nhấm nháp mãi”. Du Bình Bá, cũng là một nhà tản văn, nhà thơ và nhà Hồng học Trung Quốc, nhận xét rằng từng cánh hoa rơi dưới ngòi bút của Phong Tử Khải đều chan chứa tình ý chốn nhân gian. Rabindranath Tagore, nhà thơ, nhà văn và triết gia Ấn Độ, ca ngợi khả năng khắc họa nhân vật tài tình của tác giả, chỉ bằng vài nét bút đã lột tả được cá tính, thậm chí “trên mặt không có mắt, nhưng chúng ta có thể nhận ra ông đang nhìn gì; không có tai, song có thể nhận ra ông đang nghe gì”. Còn Tanizaki Junichiro, nhà văn Nhật Bản, lại ấn tượng bởi cách Phong Tử Khải thổi hồn vào những đề tài bình dị, “bất kỳ sự vật nhỏ bé vụn vặt nào tới ngòi bút của ông đều thấm đượm một nét phong vận kỳ diệu.”
Đoạn trích từ chương 1, “Sáng Tỏ Thông Suốt”, mở ra bằng những dòng tự sự, nơi tác giả nhìn lại ba mươi năm cuộc đời, với muôn vàn trải nghiệm được ghi chép và khảo chứng tỉ mỉ. Phong Tử Khải tin rằng, tồn tại một quyển sổ lớn trong vũ trụ, nơi lưu giữ mọi câu trả lời cho những băn khoăn và day dứt của con người. Bài tản văn “Dần” bàn về sự thay đổi âm thầm mà mạnh mẽ của thời gian, về cách tạo hóa “dần dà” biến đổi mọi thứ, từ đứa trẻ ngây thơ thành gã trai đầy dã tâm, từ chàng trai hào sảng thành người đàn ông lạnh lùng, từ người nhiệt huyết thành lão già gàn dở. Sự thay đổi diễn ra chậm rãi, từng chút một, khiến con người ta không nhận ra mình đã khác xưa nhiều đến thế nào. Tác giả ví von sự thay đổi này như việc đi từ triền dốc thoai thoải xuống, không cảm nhận được độ dốc hay từng chặng đường. Chính “dần dà” đã giúp con người thích nghi với những biến cố cuộc đời, từ giàu sang thành nghèo khó, từ tự do thành nô lệ. Tác giả cũng liên hệ “dần dà” với sự biến chuyển của thời tiết, từ xuân sang hạ, từ thu sang đông, diễn ra âm thầm mà không có dấu hiệu rõ ràng. Phong Tử Khải cho rằng đồng hồ là vật tượng trưng cho cuộc đời, kim đồng hồ tưởng chừng bất động nhưng lại là thứ vận động không ngừng, giống như cuộc đời con người, luôn biến đổi không ngừng nghỉ. Cuối cùng, tác giả đề cập đến những “nhân cách lớn”, “cuộc đời lớn”, những người không bị “dần dà” qua mặt, họ nắm bắt được cả thời gian và không gian vô hạn trong trái tim mình.