Tuổi hai mươi đến ba mươi, một thập kỷ đầy biến động và trải nghiệm, là quãng thời gian mà mỗi người trẻ đều phải tự mình vượt qua những cung bậc cảm xúc lẫn lộn. Đó là những ngày tháng ta đối diện với nỗi cô đơn, nhưng cũng chính từ đó mà ta học cách lắng nghe và thấu hiểu bản thân. Sự thiếu thấu hiểu từ người khác, đôi khi lại là cơ hội để ta nhìn nhận rõ hơn về những mối quan hệ xung quanh. Giữa những đêm tối u ám của cuộc đời, ta mới có thể nhận ra và trân trọng ánh sáng của chính mình. Cảm giác bơ vơ, lạc lõng sẽ giúp ta nhận ra ai mới thật sự là người đồng hành đáng tin cậy trên hành trình trưởng thành. Và dẫu cho mơ hồ là điều không thể tránh khỏi trong tuổi trẻ, nhưng chính những trải nghiệm mơ hồ ấy lại góp phần tạo nên một thanh xuân trọn vẹn.
“Bởi vì trẻ tuổi, nên không có lựa chọn, chỉ có thể thử nghiệm. Vui vẻ ẩn sau khuôn mặt, còn mất mát chôn sâu trong lòng.” Đó là tâm sự, cũng là thông điệp mà Lưu Đồng muốn gửi gắm qua tác phẩm “Thanh Xuân Của Ai Không Mơ Hồ”. Cuốn sách tựa như một cuốn nhật ký, ghi lại hành trình trưởng thành của chính tác giả trong suốt mười năm, từ tuổi 23 đến 33.
Với giọng văn chân thật, nhẹ nhàng, Lưu Đồng tỉ mỉ ghi chép từng chi tiết, từng biến cố lớn nhỏ trong cuộc sống, như một cách để lưu giữ những ký ức quý giá của tuổi thanh xuân. “Thanh Xuân Của Ai Không Mơ Hồ” không phải là một câu chuyện với những tình tiết ly kỳ, kịch tính hay ngôn từ hoa mỹ, bay bổng, mà nó là những lát cắt chân thực của cuộc sống, gần gũi và dễ dàng chạm đến trái tim của những người trẻ, đặc biệt là những ai đang bước vào giai đoạn đầy mơ hồ và thử thách của cuộc đời.
Từng câu chuyện trong sách là một mảnh ghép ký ức, từ thời học trò ngây ngô đến những năm tháng đầu tiên chập chững bước vào đời. Hành trình của Lưu Đồng không chỉ là câu chuyện riêng của anh, mà còn là hình ảnh phản chiếu tuổi thanh xuân của biết bao người.
Chiếc iPod em để lại, tôi đã cất giữ nó suốt hai năm mà chưa từng một lần chạm vào. Tình cờ lục lại, tôi nhớ đến lời em dặn, bảo tôi mang đi sửa. Kiểm tra thì thấy pin vẫn còn. Tai nghe đã hỏng, không thể nghe nhạc được nữa, lúc ấy em đã nói vậy, rồi để nó lại cho tôi.
Duyệt qua danh sách nhạc, có rất nhiều bài tôi chưa từng nghe, chắc hẳn là những bài hát em vẫn thường nghe mỗi ngày. Tôi lấy loa ra, cắm vào. Jim Brickman, một cái tên hoàn toàn xa lạ, rồi đến “Cảnh Không Người” của Trần Dịch Tấn. Hai bản nhạc nối tiếp nhau, giai điệu độc đáo, một sự kết hợp mà tôi chưa từng bắt gặp.
Kể từ đó, tôi như lạc vào thế giới âm nhạc của em, trong tâm trí hiện lên một hình ảnh mơ hồ. Tôi không rõ hình ảnh ấy thuộc về khoảnh khắc nào, nhưng thứ âm nhạc bình yên mà da diết ấy đã khơi dậy trong tôi những ký ức tưởng chừng đã ngủ quên.
Mời bạn đón đọc “Thanh Xuân Của Ai Không Mơ Hồ” của tác giả Lưu Đồng.