Thương khung tinh vực bao la, võ giả dùng Võ Hồn làm cầu nối沟通 thiên địa, bước vào con đường tu hành gian nan. Truyền thuyết kể về một bộ thần quyết chí cao vô thượng, không hề tồn tại trên thế gian, khiến vô số cường giả cái thế ở Tinh Giới tranh đoạt, đánh nát cả hư không. Giữa hỗn loạn ấy, Dương Thanh Huyền, nhân vật chính của chúng ta, mang theo Võ Hồn mạnh nhất được luân hồi chuyển thế, giáng lâm cõi trần. Sự xuất hiện độc nhất vô nhị của hắn đã mở ra một trường hạo kiếp kinh thiên động địa, kéo dài vạn cổ, chôn vùi vô số cường giả cái thế. Hành trình tu luyện của hắn trải qua các cảnh giới Khí Vũ, Linh Vũ, Chân Vũ và Nguyên Vũ, mỗi cảnh giới lại chia thành sơ giai, trung giai, cao giai và đại viên mãn.
Dưới chân Côn Luân Sơn hùng vĩ, một địa cung u ám mênh mông bát ngát ẩn mình. Ánh sáng duy nhất le lói từ khe nứt khổng lồ trên đỉnh cung, chiếu xuống ức vạn tia tinh quang mờ ảo. Mấy chục cây cột đồng khổng lồ cao trăm trượng sừng sững giữa không gian mênh mông, tựa như những tấm bia mộ của cường giả tuyệt thế, thẳng tắp vươn tới thiên khung. Một bóng người lưng mang ánh sao, lặng lẽ đứng trên một trong số những cây cột đồng ấy. Trong bóng tối, khuôn mặt hắn không rõ ràng, chỉ thấy đôi mắt sáng quắc, quan sát khắp cổ điện mờ ảo.
Dưới ánh tinh quang le lói, địa cung dần hiện rõ hình hài, giống như một tế đàn cổ xưa của đế vương thời viễn cổ. Tám mươi mốt cây cột đồng vây quanh, những sợi xích sắt như mãng xà từ trên cột hướng tâm điểm hội tụ, chìm vào một vùng sương mù hư không. Bên trong, những đường gân như tơ nhện đan xen, điểm缀 bởi bốn Thái Dương Thần văn, tương ứng với tám phương vị càn, đoái, ly, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn. Hàn khí từ những cây cột đồng tỏa ra, lan tỏa khắp địa cung u lãnh. Bóng người trên cột đồng đưa tay kết ấn, xua tan hàn khí, nhưng không thể xua đi nỗi tịch mịch sâu thẳm trong đôi mắt.
Đột nhiên, sắc mặt hắn biến đổi, một luồng nhiệt nóng bỏng như lửa địa ngục từ vai trái lan ra, thiêu đốt toàn thân. Một ấn ký hình đám mây lửa xuyên qua vai trái, tỏa ra ánh hồng rực rỡ như máu. Dương Thanh Huyền cười tự giễu, giọng nói chất chứa nỗi đau thê lương. Ấn ký này xuất hiện từ khi hắn sáu tuổi, đã cùng hắn trải qua hai mươi bốn năm cuộc đời. Từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành nhân vật danh chấn thiên hạ, trải qua vô số trận chiến sinh tử, đạt đến đỉnh cao võ đạo đại tông sư của Hoa Hạ quốc, ấn ký này đã mang đến cho hắn vinh quang và sức mạnh vô song, nhưng đồng thời cũng như một con quỷ dữ, không ngừng gặm nhấm thân thể hắn.
Liệu toà địa cung ẩn mình dưới chân Côn Luân này có phải là mảnh đất định mệnh của hắn? Dương Thanh Huyền ho khan dữ dội, khuôn mặt đỏ bừng vì bệnh tật. Ba mươi năm làm đại tông sư, trong mộng cũng không biết mình là ai? Thật nực cười, nực cười đến cùng cực! Cùng với sự dao động tâm tình, sức mạnh của ấn ký càng thiêu đốt mãnh liệt hơn, khiến Dương Thanh Huyền nhíu mày đau đớn. Thành cũng phong vân, bại cũng phong vân! Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, nhất định phải tìm lại thân thế của mình, tìm ra lời giải đáp cho ấn ký bí ẩn này! Hắn lấy hơi, phi thân trên những sợi xích sắt, chỉ trong vài nhịp thở đã tiến vào trung tâm trận pháp. Những năm gần đây, hắn luôn có một linh cảm mơ hồ, như thể thân thể này không phải của mình, và khi địa cung xuất hiện trong giấc mơ, linh cảm ấy càng trở nên mãnh liệt.
Bất ngờ, bước chân hắn khựng lại. Dừng quá đột ngột, chân khí dồn vào hai chân, khiến dây sắt rung lên keng keng. Đôi mắt Dương Thanh Huyền mở to kinh hãi trước cảnh tượng chưa từng thấy bao giờ. Bên trong trận pháp là một không gian rộng lớn vô tận, giống như một bình nguyên mênh mông. Ức vạn con quái vật khổng lồ bị dây sắt xuyên thủng trăm huyệt, khóa chặt giữa trận pháp, nằm rạp trên mặt đất. Giữa vạn thú triều bái, một con cự thú cao trăm trượng hai tay nâng trước mặt, đôi mắt đã hóa đá nhìn lên bầu trời mây đen cuồn cuộn, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Dương Thanh Huyền sững sờ, vài phút sau mới hoàn hồn. Trận thế này quá đỗi kinh khủng, tất cả quái vật đều bị Thiên Hình gia thân, như một nghi thức hiến tế tàn khốc. Hắn từng chinh chiến ba ngàn dặm, một kiếm cản triệu binh, đạp bằng núi xanh Xích Bích, nhưng chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào quỷ dị và đáng sợ đến vậy. Ánh mắt Dương Thanh Huyền dừng lại trên tay cự thú, nơi có một chiếc la bàn bạc đang tỏa sáng lấp lánh. Trong lòng khẽ động, hắn bước trên không trung, đáp xuống lòng bàn tay cự thú, cẩn thận quan sát.
Chiếc la bàn trong suốt, bên trong khắc họa trận pháp phức tạp, điểm xuyết ánh bạc lấp lánh, linh động kỳ ảo. Nền đen càng làm nổi bật ánh sáng rực rỡ của những chấm bạc nhỏ li ti. Điều đáng kinh ngạc nhất là, những chấm bạc ấy không phải được vẽ lên, mà là hình chiếu của chư thiên tinh thần bên trong la bàn. Dương Thanh Huyền ngây người, nhìn chằm chằm vào ức vạn tinh hà trong la bàn, tâm niệm khẽ động, một cái tên chợt lóe lên trong đầu: Tinh Vũ bàn! Trước khi gặp vật này, hắn chưa từng nghe đến ba chữ “Tinh Vũ bàn”. Trong lòng rung động, hắn vô thức đưa tay chạm vào Tinh Vũ bàn, một luồng lạnh buốt truyền vào tay.
Đột nhiên, cơn đau dữ dội từ vai trái ập đến, như thể linh hồn bị rút ra khỏi thân xác. Hào quang từ sau lưng Dương Thanh Huyền bùng lên, hóa thành tử mang tỏa ra, mặt trời như vòng tròn lửa giận, chiếu sáng thiên địa. Dưới Tử Hà, thân xác ức vạn cự thú vỡ vụn, hóa thành bụi trần. Sắc mặt Dương Thanh Huyền trắng bệch, sức mạnh ấn ký cuối cùng cũng mất kiểm soát, hào quang dẫn động sao trời, giáng xuống Phạm Thiên Lôi Hỏa, đánh thẳng vào người hắn. Trong khoảnh khắc, Ngân Hà rực sáng, tinh hỏa lan tràn khắp địa cung. Giữa sức mạnh hủy diệt ấy, một hư ảnh cao lớn ẩn hiện, không rõ dung nhan, chỉ thấy dáng vẻ cao ngạo đứng giữa trời đất, ngước nhìn sao trời.
Ngày hôm đó, núi đá Côn Luân sụp đổ, tiếng vang chấn động trời đất. Trên đỉnh núi, một cột sáng bạc phóng lên trời cao, xuyên thẳng vào vũ trụ Hồng Mông.