Thành Thương Mang chìm trong cảnh đói khổ triền miên. Vòng luẩn quẩn quan phủ mới nhậm chức rồi lại từ quan, chuyển sang nơi khác, bỏ mặc dân chúng bơ vơ, dường như đã trở thành định mệnh của vùng đất này. Nguyên nhân chính là sự hoành hành của một thế lực thổ phỉ hùng mạnh, tự xưng là đế vương, không chỉ cướp bóc của cải dân thường mà còn cả của quan phủ. Giữa lúc tuyệt vọng, Ôn Liễu Niên, tân Tri phủ của Thương Mang, xuất hiện. Nhưng trái với kỳ vọng của bách tính về một vị quan mạnh mẽ, cương trực, Ôn đại nhân bước ra từ xe ngựa chỉ là một học giả có dáng vẻ gầy yếu, nhìn quanh thành trì điêu tàn rồi thốt lên một câu đầy thất vọng: “Thật sự nghèo rớt mất.” Trước lời than thở của vị tân Tri phủ, bách tính chỉ biết chua xót đáp lại: “Chúng ta cũng không muốn, nhưng ở ngoài thành có đế vương a…”
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi, giữa trưa hè oi ả, Mộc Thanh Sơn, sau khi uống cạn chén thuốc đắng ngắt do Thượng Vân Trạch căn dặn, bước ra khỏi phòng với cảm giác đầu óc nhẹ nhõm hơn. Hạ nhân vừa lui xuống sau khi bẩm báo về cuộc thảo luận quan trọng giữa Thượng Vân Trạch và một nhân vật tên là Lưu tiêu đầu ở tiền thính, vừa nhắc nhở Mộc Thanh Sơn nên nghỉ ngơi vì trời nóng bức. Dù muốn trở về phòng, nhưng sự tò mò về cuộc thương nghị cùng cái tên Lưu tiêu đầu – một cái tên hoàn toàn xa lạ, đã thôi thúc Mộc Thanh Sơn tiến về phía tiền thính. Anh muốn biết Thượng Vân Trạch đang bàn bạc điều gì với vị Lưu tiêu đầu này, và tại sao cuộc thảo luận lại kéo dài đến vậy.
**(Lưu ý: Đoạn cuối về cuốn sách “Đế Vương Cuồng Chiến” của tác giả Nguyên Tiểu Đan không liên quan đến nội dung giới thiệu của “Thổ Phỉ Công Lược”, nên đã được loại bỏ để đảm bảo tính mạch lạc và chính xác.)**