Frank Cimballi, một chàng trai trẻ chỉ mới 19 tuổi, bỗng chốc rơi vào bi kịch cuộc đời khi cha mẹ qua đời, người yêu tự tử, và toàn bộ gia sản đồ sộ bị chiếm đoạt. Bị đẩy đến đường cùng và phải trốn chạy đến Kenya, Cimballi buộc phải làm lại từ đầu với hai bàn tay trắng. Tuyệt vọng nhưng không gục ngã, chỉ trong vòng 5 năm, anh đã vươn lên trở thành triệu phú, đánh bại tất cả những kẻ đã dàn dựng “cú lừa thế kỷ” để cướp đoạt tài sản của gia đình anh, bao gồm cả trùm tư bản Martin Yahl. Chiến thắng của Cimballi không đến từ vũ lực mà là nhờ sự nhạy bén trong kinh doanh, chiến lược đầu tư thông minh và sức mạnh của đồng tiền. Tuy nhiên, khi đang ở đỉnh cao danh vọng và thành công, Cimballi một lần nữa bị cuốn vào vòng xoáy của những cạm bẫy mới, mở ra những thử thách mới trong cuộc đời anh. Đây chính là tiền đề cho “Sóng Bạc”, tập thứ ba trong bộ tiểu thuyết kinh điển về tiền bạc của tác giả Paul Loup Sulitzer.
Bộ truyện bao gồm ba tập: “Tiền! Niềm Vui Sướng”, “Tiền! Tiền Mặt Trả Ngay” và “Sóng Bạc”. Trước khi trở thành nhà văn, Paul L. Sulitzer là một chuyên gia kinh tế, từng tư vấn cho nhiều tập đoàn lớn. Chính kinh nghiệm thực tế này đã giúp ông am hiểu sâu sắc về “thế giới kinh doanh”, bao gồm cả những góc khuất, bí mật mà chỉ người trong cuộc mới biết. Điều này lý giải vì sao bộ truyện “Tiền…” lại hấp dẫn và lôi cuốn như một câu chuyện trinh thám. Tuy nhiên, khác với thể loại trinh thám thông thường, “Tiền…” là một tác phẩm tâm lý xã hội, phản ánh chân thực thời hiện đại với sự phát triển chóng mặt của công nghệ, sức mạnh vô song của tiền bạc, cũng như những khát khao, tình yêu, hạnh phúc và cả những đau khổ của con người.
Ngày 7 tháng 5, tôi – Franz Cimballi – đang ở Amsterdam sau những chuyến công tác dài ngày tại London và Frankfurt. Một cuộc hẹn vào buổi chiều, sau đó là buổi tối cùng ngày, rồi lại tiếp tục hành trình đến Paris trong vài ngày, tiếp theo là California và cuối cùng là New York để gặp Catherine. Đây là lịch trình quen thuộc của tôi trong những tháng qua. Ngày 7 tháng 5 dường như cũng không có gì khác biệt. Không một dấu hiệu nào báo trước những điều bất ngờ sắp xảy ra. Cuộc gặp gỡ tại Hà Lan diễn ra khá nhạt nhẽo. Một người đàn ông khiếm thị nhận xét: “Trông anh còn trẻ quá!”. Tôi đáp lại bằng câu trả lời quen thuộc: “Đừng lo lắng, tuổi tác không quan trọng”. Sau màn chào hỏi xã giao, chúng tôi bắt đầu bàn đến công việc. Họ muốn hợp tác với tôi trong một dự án kinh doanh mới. Dù không thể nhìn thấy, họ vẫn tỏ ra thận trọng như những tên trộm lão luyện. Họ muốn đầu tư vào một công ty có cấu trúc phức tạp, hoạt động bí mật ở Curacao, Panama, Caiman, Bahamas, Liechtenstein… với hy vọng công ty này sẽ sinh lời lớn nhờ vào tài năng quản lý của Franz Cimballi, tức là tôi.
Cuộc thảo luận xoay quanh kế hoạch đầu tư và các vấn đề về thuế. Tôi chăm chú lắng nghe nhưng tâm trí lại lang thang nơi khác. Cuối cùng, tôi kết thúc cuộc họp bằng câu nói: “Tôi hiểu ý của các bạn, mọi việc sẽ ổn thôi”. Chúng tôi chia tay nhau sau khoảng một giờ thảo luận. Lúc đó khoảng 11 giờ 15 phút. Bước ra bờ sông Singel, hương thơm và sắc màu của những bông hoa vẫn còn vương vấn đâu đây. Đi ngang qua quảng trường Rembrandt, tôi cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Tôi có thói quen đi bộ và suy nghĩ khi cần thuyết phục ai đó. Giữa lòng thành phố Amsterdam, tôi đang cố gắng nhớ lại điều gì đó mà bản thân cũng không rõ ràng.
Đến trưa, tôi trở về khách sạn Amstel. Một phóng viên người Mỹ đang chờ tôi ở sảnh. Tôi không thể nhớ ra anh ta là ai. Anh ta lên tiếng: “Anh quên tôi rồi phải không?”. Tôi vội vàng đáp: “Không hề! Tôi nhận ra anh ngay lập tức”. Tôi cũng quên mất tên anh ta, chỉ nhớ mang máng là Mac gì đó. Anh ta bay từ New York đến chỉ để gặp tôi, tỏ ra vô cùng hào hứng và muốn phỏng vấn tôi cho tạp chí của mình, dự định sẽ dành hẳn một hoặc hai trang viết về tôi. “Tại sao lại viết về tôi?”, tôi hỏi. “Vì không nhiều người kiếm được một trăm triệu đô la ở tuổi hai mươi”, anh ta trả lời. “Tôi không kiếm được một trăm triệu đô la! Chỉ khoảng một nửa thôi”, tôi đính chính. “Một nửa cũng được. Một nửa cũng là con số không nhỏ, anh Cimballi. Cứ gọi tôi là Franz. Mà anh vẫn chưa đến hai mươi tuổi phải không? Trông anh chỉ khoảng mười tám hoặc mười chín thôi”. Đột nhiên, tôi nhớ ra tên anh ta: MacQueen. Michael MacQueen. “Đi thôi, Mike”, tôi nói. “Anh không vui khi nghe tôi nói anh trông chỉ mười tám tuổi sao?”, anh ta hỏi. “Nếu anh nói tôi trông như ông già năm mươi thì còn tệ hơn nhiều”, tôi đáp lại… Mời các bạn đón đọc tập 3 của bộ truyện: “Tiền 3: Sóng Bạc” của tác giả Paul Loup Sulitzer!