Trong “Trật Tự Thế Giới”, Henry Kissinger đưa ra một phân tích sắc bén về quan hệ quốc tế, bắt đầu từ nền tảng của Hòa ước Westphalia. Ông khám phá sự tương tác phức tạp giữa các cường quốc và các khu vực trọng yếu, làm nổi bật cách quan điểm thế giới và vị trí địa lý định hình chính sách ngoại giao của mỗi quốc gia. Tác phẩm dành riêng một chương để thảo luận về tác động sâu rộng của toàn cầu hóa trong kỷ nguyên số, đặc biệt nhấn mạnh ảnh hưởng của công nghệ thông tin và truyền thông đại chúng lên nhận thức của công chúng, các nhà lãnh đạo và quá trình ra quyết định chính trị.
Kissinger lập luận rằng một trật tự thế giới bền vững phải dựa trên hai trụ cột chính: sự tôn trọng chủ quyền quốc gia thông qua các hiệp ước và tổ chức quốc tế, và một sự cân bằng quyền lực được duy trì bởi các cường quốc toàn cầu và khu vực để đảm bảo hòa bình và ổn định. Ông tin rằng một trật tự quốc tế thực sự hiệu quả phải bao hàm “quyền lực bảo vệ chính danh”. Đáng chú ý là, bên cạnh chủ nghĩa thực dụng nổi tiếng, Kissinger vẫn thể hiện một tinh thần duy tâm mạnh mẽ. Ông kêu gọi sự kiên định trong việc bảo vệ các giá trị cốt lõi, ngay cả khi chúng mâu thuẫn với các mục tiêu khác, và ủng hộ việc hợp tác với các quốc gia và các thực thể quyền lực có chung chí hướng để duy trì cân bằng quyền lực, củng cố trật tự quốc tế và lan tỏa các giá trị chung.
Tác giả dẫn chứng câu chuyện về cuộc gặp gỡ với Tổng thống Harry S. Truman năm 1961, nơi Truman bày tỏ niềm tự hào về việc Mỹ đã tái hòa nhập các quốc gia bại trận vào cộng đồng quốc tế. Tinh thần này, theo Kissinger, đã được các đời tổng thống Mỹ kế nhiệm duy trì, thể hiện qua cam kết xây dựng một cộng đồng quốc tế dựa trên hợp tác, tuân thủ luật lệ, tự do kinh tế, tôn trọng chủ quyền và thúc đẩy dân chủ. Sự tận tâm của Mỹ trong việc bảo vệ các giá trị nhân quyền, thường cùng với các đồng minh, đã mang lại những thay đổi tích cực đáng kể.
Tuy nhiên, trật tự quốc tế “dựa trên luật lệ” này đang đối mặt với những thách thức mới. Những lời kêu gọi chung chung về “trách nhiệm” và “quy tắc của thế kỷ 21” thiếu sự rõ ràng và chưa đạt được sự đồng thuận toàn cầu. Các khu vực bên ngoài phương Tây, vốn không tham gia vào quá trình thiết lập các quy tắc hiện hành, đang đặt câu hỏi về tính hợp lệ của chúng và tìm cách thay đổi. Do đó, mặc dù thuật ngữ “cộng đồng quốc tế” được sử dụng rộng rãi hơn bao giờ hết, nó lại thiếu một định nghĩa thống nhất về mục tiêu, phương pháp và giới hạn. “Trật Tự Thế Giới” của Henry Kissinger cung cấp một cái nhìn sâu sắc và kịp thời về bối cảnh địa chính trị phức tạp này, mời gọi độc giả cùng suy ngẫm về tương lai của quan hệ quốc tế.