“Trên Con Đường Lớn” của Boris Polevoi là tập truyện ngắn khắc họa bức tranh sống động về đời sống và tinh thần kiên cường của người dân Xô Viết, đặc biệt là thế hệ thanh niên, trong công cuộc xây dựng đất nước những năm 1950. Tác phẩm mang đến cho người đọc những câu chuyện chân thực, đầy sức sống về những con người bình dị đang nỗ lực thực hiện những kế hoạch vĩ đại, góp phần vào sự phát triển mạnh mẽ của nước Nga thời hậu chiến. Không gò bó trong bất kỳ khuôn khổ thể loại nào, “Trên Con Đường Lớn” vượt ra khỏi giới hạn của phóng sự hay truyện ngắn thông thường, chinh phục độc giả trong và ngoài nước bằng chính hơi thở cuộc sống chân thật và mãnh liệt.
Trong lời tự thuật, Boris Polevoi chia sẻ hành trình đến với văn chương của mình, một hành trình bắt nguồn từ tình yêu sách vở được nuôi dưỡng từ thư viện đồ sộ của người cha luật sư và sự khuyến khích của người mẹ. Từ những tác phẩm kinh điển của Gogol, Chekhov, Nekrasov, Pomialovsky đến niềm say mê với Maxim Gorky, Polevoi dần hình thành niềm đam mê văn chương và tinh thần quan sát tỉ mỉ, sắc bén. Tuổi thơ gắn bó với xưởng dệt Marodop và tình bạn với những đứa trẻ công nhân đã gieo vào ông sự đồng cảm sâu sắc với những người lao động bình thường.
Bài báo đầu tiên được đăng trên tờ “Sự Thật Tưve” khi còn học lớp sáu đã khơi dậy trong Polevoi niềm yêu thích với nghề báo. Từ những vấn đề xã hội nhỏ trong thành phố đến những bài viết chuyên sâu về đời sống công nhân trong các nhà máy, xưởng, ông không ngừng trau dồi kỹ năng viết và tích lũy kinh nghiệm sống. Những chuyến đi thực tế, từ hành trình theo những con thuyền trôi sông đến những vùng nông thôn hẻo lánh, đã cung cấp cho ông chất liệu sống quý giá và hun đúc ngòi bút hiện thực. Dù theo học ngành hóa học tại trường kỹ thuật công nghiệp, niềm đam mê với văn chương và báo chí vẫn luôn cháy bỏng trong ông.
Bức thư của đại văn hào Maxim Gorky, người mà Polevoi vô cùng kính trọng, đã trở thành nguồn động viên và định hướng quan trọng trên con đường văn chương của ông. Gorky đã khuyên ông không ngừng học hỏi, mài giũa ngòi bút như “một thợ mài mò kim loại”. Lời khuyên ấy đã in sâu trong tâm trí Polevoi, giúp ông nhận ra sự khó khăn và đòi hỏi nỗ lực không ngừng nghỉ của nghề viết. Từ công nhân nhà máy nhuộm đến biên tập viên tờ báo “Thế hệ Trẻ”, Polevoi luôn cống hiến hết mình cho công việc, trau dồi kỹ năng và tích lũy kinh nghiệm.
Tham gia Đảng Cộng sản và trở thành phóng viên chiến trường cho tờ báo “Sự Thật” ở Calinin là bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp của Boris Polevoi. Chính những trải nghiệm trong chiến tranh và sự gắn bó mật thiết với đời sống xã hội đã khơi nguồn cảm hứng cho những tác phẩm văn học đầu tay của ông. Từ những ghi chép về những con người Xô Viết phi thường, ông đã chắt lọc và sáng tác nên tập truyện ngắn “Người Xô Viết chúng ta” và sau này là tiểu thuyết nổi tiếng “Một Người chân chính” dựa trên câu chuyện về phi công Marexhep.
Đối với Polevoi, nghề báo không chỉ là công việc mà còn là cơ hội để tiếp cận, tìm hiểu và khắc họa những con người tiêu biểu của thời đại. Chính những trải nghiệm trong nghề báo đã giúp ông mài sắc cái nhìn, lắng nghe nhạy bén hơn và tìm thấy nguồn cảm hứng vô tận từ cuộc sống. Những nhân vật trong tác phẩm của ông không chỉ tồn tại trên trang giấy mà còn bước ra ngoài đời thực, tiếp tục sống, cống hiến và tạo nên những kỳ tích mới. Viết về những con người ấy, về cuộc sống sôi động và tinh thần bất khuất của họ chính là niềm hạnh phúc vô bờ bến của người cầm bút ở xứ sở chủ nghĩa xã hội.