“Trường Ca Hành” của Ngô Trầm Thủy mở đầu bằng một suy ngẫm sâu sắc về ý nghĩa của cái tên. Tác giả đặt ra câu hỏi liệu tên gọi chỉ đơn thuần là một phù hiệu, một cách gọi thuận tiện, hay ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa sâu xa hơn. Đối với những người may mắn, tài giỏi, xuất chúng, cái tên dường như không mấy quan trọng. Nhưng với tác giả, mỗi cái tên từng gắn liền với cuộc đời mình đều như một vết khắc sâu vào tâm can, gợi lại những ký ức đau đớn, những tổn thương khó phai mờ. Dù cố gắng rèn luyện bản thân trở nên lãnh đạm, nhưng trái tim vẫn nhạy cảm trước những xúc cảm bất chợt ùa về từ quá khứ.
Câu chuyện tiếp tục với hình ảnh Dịch Trường Ca – cái tên do chính nhân vật tự chọn, như một lời khẳng định về sự tự chủ, về quyền được lựa chọn số phận của mình. Nàng ẩn mình sau lớp khinh sa, trở thành Trường Ca công tử danh chấn kinh sư, tài nghệ đàn tuyệt đỉnh, khiến các quý tộc, thương gia, quan lại đều muốn được thưởng thức. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài tài hoa, phong nhã ấy là một quá khứ đầy những vết thương lòng, những tháng ngày cơ cực phải làm đủ mọi việc để sinh tồn. Đôi tay thon thả, ôn nhuận từng chồng chất những vết sẹo, dấu vết của một cuộc đời đầy sóng gió. Vết sẹo gần mạch môn là minh chứng cho nỗi đau tột cùng, cho sự tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ cuộc sống. Đó là ký ức về năm mười lăm tuổi, khi phải đối mặt với sự bất công của số phận, khi phải chứng kiến người vô tội bị liên lụy.
Trong buổi biểu diễn, khi đang đắm chìm trong khúc “Trường Môn oán”, dây đàn bất ngờ đứt, máu từ vết thương trên tay chảy xuống, cũng là lúc quá khứ ùa về, khiến Trường Ca không khỏi xót xa cho số phận Trần A Kiều, một người phụ nữ bị phụ bạc. Sự cố này đã khiến một vị hầu gia tỏ ra bất mãn, cho rằng tài nghệ của Trường Ca chỉ là hư danh. Lúc này, nàng lạnh lùng đáp trả, thách thức cả vị quan quyền thế.
Đỉnh điểm của đoạn trích là sự xuất hiện của Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường. Hắn chính là người mà Trường Ca đã chờ đợi suốt ba tháng, người đã khiến nàng phải chịu đựng biết bao đau khổ trong quá khứ. Giờ đây, khi đối mặt với kẻ đã gây ra những vết thương lòng cho mình, Trường Ca vẫn giữ được sự bình tĩnh, lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một chút mỉa mai. Nàng hỏi hắn: “Có nghe đàn nữa không?”, một câu hỏi tưởng chừng như đơn giản nhưng lại chất chứa biết bao tâm tư, bao nhiêu toan tính. Cuộc gặp gỡ định mệnh này hứa hẹn mở ra những diễn biến đầy kịch tính và hấp dẫn tiếp theo của câu chuyện.