Thanh Trúc Phong vắng lặng, chỉ còn lại Mộc Cẩm cùng gốc đào tàn úa và cây đàn gãy. Đêm đêm, tiếng gọi “Sư phụ” trìu mến từ giấc mơ cứ dai dẳng vọng về, vừa ngọt ngào vừa chua xót trong lòng y. Bao năm tu luyện, Mộc Cẩm sống trong cô đơn yên bình, không vướng bụi trần. Không phải vì từng trải qua đau khổ tình ái, mà chính y cũng không hiểu vì sao mình lại cố chấp như vậy. Y chờ đợi, y muốn che chở, nhưng người cần y chăm sóc lại chẳng thấy đâu.
Một đêm nọ, dưới ánh đèn leo lét, Mộc Cẩm muốn vẽ lại điều gì đó nhưng bất lực buông bút. Y lặng lẽ bước ra khỏi phòng, nhìn cây đào úa tàn và cây đàn gãy, chìm đắm trong suy tư miên man. Thời gian trôi qua, y vẫn đứng đó, bất động như tượng đá.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên phá tan sự tĩnh lặng của Thanh Trúc Phong: “Ồ, phong thái đúng là thanh thoát bất phàm.” Mộc Cẩm quay đầu lại, thấy một người đàn ông áo lam tay cầm quạt xếp đang chăm chú nhìn mình. Người này tự xưng là Tiểu thần Ngao Tín, tình cờ đi ngang qua, cảm nhận được khí chất đặc biệt nơi hạ giới nên tò mò ghé thăm. Không ngờ lại gặp được một người thú vị như Mộc Cẩm.
Ngao Tín quan sát Mộc Cẩm, tỏ vẻ khó hiểu: “Với dung mạo này, ngài đã có thể phi thăng thành tiên từ lâu, tại sao lại cứ ở mãi nơi hạ giới?” Mộc Cẩm hơi bất ngờ trước câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Ngài là ai?” Sau khi Ngao Tín giới thiệu, Mộc Cẩm lịch sự mời hắn vào nhà.
Vừa bước vào, Ngao Tín đã nhận ra nguyên nhân Mộc Cẩm chưa thể phi thăng: “Thì ra là vì cây đàn này! Chỉ cần phá hủy nó, ngài có thể lập tức phi thăng. Kiếp số của ngài thật đơn giản.” Mộc Cẩm lắc đầu, khiến Ngao Tín càng thêm khâm phục.
“Không cần phi thăng cũng được.” Mộc Cẩm thản nhiên nói. Ngao Tín ngạc nhiên bật cười: “Thật kỳ lạ! Chỉ vì một cây đàn mà từ bỏ cơ hội thành tiên. Với tình trạng hiện tại, nếu không phi thăng, e rằng ngài chỉ còn sống được hai mươi năm nữa.”
Mộc Cẩm nhìn cây đàn gãy, ánh mắt kiên định: “Thà hủy hoại tu vi ngàn năm, thà không thành tiên, ta cũng quyết không phá hủy cây đàn này.” Nhìn thần sắc của Mộc Cẩm, Ngao Tín bối rối, không biết y cố chấp giữ cây đàn vì không muốn hủy nó, hay vì không muốn đoạn tuyệt một mối tình nào đó.
“Đa tạ hảo ý của Thần, Mộc Cẩm vô cùng cảm kích. Nếu ngài muốn ở lại, tôi chỉ có nước chè xanh thết đãi. Nếu ngài muốn đi, Mộc Cẩm xin cáo lỗi không thể tiễn xa.” Ngao Tín buồn bã phủi áo ra về, lẩm bẩm: “Không rõ tốt xấu!”
Không rõ tốt xấu… Có lẽ đúng vậy, bởi vì cả Mộc Cẩm và Ngao Tín đều chưa hiểu rõ, điều gì mới thực sự tốt, điều gì mới thực sự xấu cho chính mình. Câu chuyện của Mộc Cẩm và cây đàn gãy sẽ được hé lộ trong “Tử Cầm” của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.