Chu Tử Đằng đã trải qua bốn năm yêu thương đắm đuối, bảy năm gắn bó với tình bạn tưởng chừng vững bền, để rồi nhận lại chỉ là nỗi đau thấu tim gan. Ngũ Ngạo Quân, người cô hết lòng yêu thương, lại phản bội cô với Đường Vi Yên, người chị em mà cô tin tưởng nhất. Vào một chiều Chủ nhật ảm đạm, chứng kiến cảnh tượng hai người họ tay trong tay tại chính nơi tình yêu của cô bắt đầu, Tử Đằng lặng người, giọt nước mắt duy nhất lăn dài trên má. “Hai người muốn ở bên nhau, vậy thì được, tôi sẽ ra đi.” Lời nói dứt khoát, tay cô siết chặt con dao giấu sau lưng, lao về phía họ. Nhưng Đường Vi Yên nhanh hơn, một cái tát mạnh giáng xuống mặt Tử Đằng trước khi cô kịp rút dao. Rồi, cô chỉ kịp nhìn thấy con dao trong tay mình bị cướp đi, đâm thẳng vào tim.
Cái chết đến với cô vào Chủ nhật đau thương ấy… hoặc đó là những gì cô nghĩ. Khi mở mắt ra, Tử Đằng thấy mình trong một căn phòng trống rỗng, duy nhất một chiếc gương lớn đặt giữa phòng. Nhìn vào gương, cô bàng hoàng nhận ra đó không phải là mình… Cô đã xuyên không, nhập vào thân xác của một nữ nhân vật phụ có số phận bi thảm nhất trong cuốn tiểu thuyết mà cô vừa đọc. Một thân phận giống hệt cô, mang tên Mộc Diêu Tuyền. Hoa Tử Đằng, như chính cuộc đời cô, đã héo úa một lần.
Giờ đây, sống dưới thân phận Mộc Diêu Tuyền, những bi kịch dồn dập, oán hận chất chồng bỗng trỗi dậy, rỉ máu trong tâm trí. Cô nhìn thi thể của chính mình – Mộc Diêu Tuyền – nằm giữa vũng máu đỏ, một cảm giác cô đơn kỳ lạ dâng lên. Rồi ký ức ùa về, những mảnh ghép quá khứ của Mộc Diêu Tuyền dần hiện rõ. Cô nhớ về tuổi thơ êm đềm, những ngày tháng hồn nhiên cười đùa bên bạn bè, về mái ấm gia đình luôn tràn ngập yêu thương. Cô nhớ về niềm tự hào của cha mẹ khi có một gia đình hạnh phúc, với ba người con: cô con gái cả xinh đẹp, cô con gái út dễ thương như hoa và cậu con trai hấp dẫn hơn người. Gia đình Chung, một gia đình từng rất may mắn!
Nhưng rồi tất cả sụp đổ chỉ vì một cú lừa. Hai mươi ba năm hạnh phúc tan biến như một giấc mộng. Ánh mắt đau khổ của mẹ, khuôn mặt tuyệt vọng của cha, tiếng kêu gào thảm thiết của em trai, tất cả như những mũi dao đâm vào tim cô, xé nát tâm hồn cho đến khi tan vỡ. Cô nhớ về cơn mưa xối xả ngày hôm đó, cơn mưa cuốn trôi máu của những người thân vô tội trong gia đình họ Chung, xóa sạch dấu vết tội ác của gia tộc Lãnh tàn bạo. Cơn mưa ấy như muốn nhấn mạnh thêm nỗi cô đơn và bi thảm của hai chị em khi nắm tay nhau chạy trốn trong bão tố. Mưa có thể rửa trôi tội ác, nhưng không bao giờ có thể xóa nhòa hận thù trong lòng cô. Hoa Tử Đằng đã héo úa một lần, liệu lần này, dưới thân phận Mộc Diêu Tuyền, nó có thể nở hoa lần nữa? Hãy cùng đón đọc “Tử Đằng Không Nở Lần Hai” của tác giả Ka La Ra.