Kiếp trước không được cha mẹ yêu thương, nàng vô tình xuyên không đến một thời đại khác. Tại đây, nàng có một người chồng chất phác, thật thà, một ngôi nhà nghèo khó, xơ xác và những người dân làng xa lánh. Nàng hiểu rằng, muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn, bản thân phải nỗ lực hơn nữa. Câu chuyện diễn ra tại một làng quê thời xưa, nơi đầy rẫy những lời đàm tiếu nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc giản dị.
“Tú Sắc Nông Gia” không phải là một câu chuyện với nữ chính mạnh mẽ phi thường hay những tình tiết gay cấn nghẹt thở. Đây là một cuốn tiểu thuyết điền văn nhẹ nhàng, xoay quanh cuộc sống của một người phụ nữ hiện đại xuyên không về thời cổ đại, đã có chồng và một gia đình đang gặp nhiều khó khăn. Nam chính không phải là một soái ca bá đạo hay hoàn hảo mà chỉ là một chàng nông dân bình thường, tốt bụng, thật thà, yêu thương và bảo vệ vợ, gánh vác trách nhiệm với gia đình. Nữ chính sẽ cùng chàng vượt qua những tự ti, hòa nhập với hàng xóm, phấn đấu vươn lên làm giàu, chăm sóc và hỗ trợ mọi người. Đúng như lời tác giả, cuộc sống nơi đây tuy có những lời ra tiếng vào nhưng cũng đong đầy niềm vui và hạnh phúc.
Sau một cơn mưa xuân, vạn vật như bừng tỉnh, những giọt mưa đọng trên những bông hoa càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Lá cây ướt đẫm chuyển sang màu xanh tươi mới. Chim chóc vui vẻ bay lượn trong rừng, nhẹ nhàng xòe cánh dưới ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng xếp tầng tầng lớp lớp như một bức tranh tuyệt đẹp.
Trên con đường chính của làng Dương, vài bóng dáng nhỏ bé đang vui vẻ chạy nhảy. Dẫn đầu là một cậu bé mặc quần tím, tóc chải gọn gàng buộc ra sau gáy, đeo trên vai một chiếc túi vải màu xanh nhạt được thêu hình chú cừu ở một bên và những bông hoa nhỏ xinh xắn ở bên còn lại. Cậu bé hãnh diện đeo túi ở phía trước, khoe hình chú cừu ra ngoài. Những đứa trẻ tò mò vây quanh, chăm chú nhìn chiếc túi mà cậu đang đeo.
“Hán Nhi, trong túi này có gì vậy?”, Cát Căn, nhỏ tuổi hơn Dương Ngọc Hán, tròn mắt hỏi với vẻ tò mò.
Dương Ngọc Hán giơ chiếc túi lên đầy tự hào: “Đây gọi là cặp sách, đương nhiên là để đựng sách rồi. Mẹ ta nói, đi học mà không có cặp thì làm sao được?”. Rồi cậu mở túi cho đám trẻ xem bên trong, có một quyển Tam Tự Kinh, một cuốn vở nhỏ do Loan Loan làm để giúp cậu bé luyện viết. Ngoài ra còn có một chiếc hộp dài khắc hình cây tre trên nắp, ngay lập tức thu hút sự chú ý của bọn trẻ.
Trong đám trẻ, Đại Bảo và Tiểu Bảo là lớn tuổi nhất. Đại Bảo chỉ vào chiếc hộp hỏi: “Cái này là cái gì?”.
Dương Ngọc Hán cẩn thận lấy hộp ra, ngồi xuống, tìm một chỗ sạch sẽ đặt xuống. Những đứa trẻ khác cũng ngồi xuống theo. Chiếc hộp này là do Loan Loan nhờ Tạ Dật tìm người làm theo kiểu dáng hộp bút hiện đại. Nó dài, trên nắp được khắc hình chim muông đơn giản, bên trong lót vải để đựng hai cây bút. Chiếc hộp không có nhiều họa tiết hoa lá chim muông đẹp mắt như hộp bút hiện đại nên nàng đã nhờ một bậc thầy chạm khắc thêm vài hình chim nhỏ. Người thợ được Tạ Dật mời là người giỏi nhất, làm cho hình ảnh những chú chim nhỏ trông sống động như thật, như sắp sửa bay ra. Hơn nữa, những nét mực được dùng để viền quanh những chú chim nhỏ, càng làm cho chúng thêm phần sinh động.
Mời các bạn đón đọc “Tú Sắc Nông Gia” của tác giả Quả Vô.