Tình yêu là gì? Cảm nhận nó thì dễ dàng, nhưng định nghĩa tình yêu lại là một bài toán nan giải. Giống như khi hỏi một con cá về biển, nó chỉ có thể nói rằng biển là tất cả xung quanh, là sự hiện hữu bao trùm. Định nghĩa biển trở nên khó khăn khi ta cố gắng gò ép nó vào khuôn khổ ngôn từ. Cũng như vậy, những điều cao thượng và tuyệt vời nhất trong cuộc sống, ta có thể trải nghiệm, có thể thấu hiểu, nhưng lại khó diễn tả thành lời.
Bi kịch của con người nằm ở chỗ, hàng ngàn năm qua, chúng ta nói quá nhiều về tình yêu, một điều đáng lẽ phải được sống một cách mãnh liệt, được cảm nhận từ sâu thẳm bên trong. Vô số những bài thơ, những bản tình ca, những lời cầu nguyện được cất lên nhân danh tình yêu. Vậy mà tình yêu đích thực vẫn vắng bóng trong cuộc sống. Nếu đào sâu vào ngôn ngữ của nhân loại, có lẽ không từ nào trống rỗng hơn từ “tình yêu”.
Các tôn giáo mang trong mình những quan điểm kỳ lạ về tình yêu. Loại tình yêu phổ biến hiện nay, thứ tình yêu đã trói buộc con người trong bất hạnh nối tiếp qua nhiều thế hệ, lại chính là thứ ngăn cản chúng ta đến với tình yêu đích thực. Nhưng trớ trêu thay, đám đông vẫn tôn thờ những người lãnh đạo tôn giáo như những bậc thầy về tình yêu. Họ đã tạo ra một thứ tình yêu giả tạo, ngăn chặn mọi dòng chảy tự nhiên của tình yêu. Và điều này không chỉ xảy ra ở phương Đông hay phương Tây, ở Ấn Độ hay Mỹ, mà là một thực trạng chung của toàn nhân loại.
Dòng chảy tình yêu vẫn chưa được đánh thức trong tâm hồn con người. Chúng ta đổ lỗi cho sự tha hóa của con người, cho sự trì trệ trong tiến hóa của tình yêu. Chúng ta đổ lỗi cho tâm trí, cho rằng tâm trí là độc hại. Nhưng thực chất, tâm trí không độc. Chính những kẻ đã làm tha hóa tâm trí, đầu độc tình yêu, ngăn cản sự trưởng thành của tình yêu mới là thủ phạm thực sự. Không có gì xấu xa trong toàn bộ sự sáng tạo của Thượng Đế; mọi thứ đều là nước cam lồ. Chỉ có con người mới biến nước cam lồ thành nước độc. Và những kẻ chủ mưu chính là những kẻ được gọi là thầy giáo, là bậc thánh nhân, là chính khách. Suy ngẫm kỹ về điều này. Nếu căn bệnh này không được thấu hiểu và chữa lành, tình yêu sẽ không bao giờ có cơ hội nảy nở trong cuộc sống con người, dù là hiện tại hay tương lai.
Điều mỉa mai là ngay từ đầu, chúng ta đã mù quáng chấp nhận những lời giải thích sai lầm từ chính những nguồn gốc đã gây ra sự vắng bóng của tình yêu. Những nguyên tắc sai lầm được lặp đi lặp lại qua nhiều thế kỷ, che giấu sự dối trá ẩn sau chúng. Và rồi hỗn loạn được tạo ra, bởi vì bản năng con người không thể nào trở thành thứ mà những quy tắc phi tự nhiên này áp đặt. Chúng ta cứ mặc định rằng con người là sai.
Osho kể một câu chuyện cổ xưa về một người bán quạt rong, ngày nào cũng đi qua cung điện nhà vua và rao bán những chiếc quạt “độc nhất vô nhị” với giá một trăm ru pi, được đảm bảo dùng trăm năm. Nhà vua tò mò mua một chiếc, nhưng nó đã hỏng chỉ sau một tuần. Khi bị nhà vua chất vấn, người bán hàng lại đổ lỗi cho cách dùng quạt của nhà vua. Ông ta biện minh rằng lỗi là ở nhà vua, chứ không phải ở chiếc quạt.
Nhân loại cũng đang mắc phải sai lầm tương tự. Con người đang chìm trong bệnh tật tích tụ hàng ngàn năm. Người ta cứ đổ lỗi cho con người, mà không nhìn nhận rằng chính nền văn hóa, tôn giáo đã lỗi thời, mục ruỗng mới là nguyên nhân thực sự. Mọi thứ đều được ca tụng là vĩ đại, nhưng hãy nhìn vào kết quả của nó! Cuốn sách “Vấn Đề Dục Tính: Từ Tình Dục đến Siêu Tâm Thức” của Osho sẽ đào sâu vào vấn đề này, giúp chúng ta thấu hiểu và tìm ra con đường đúng đắn cho tình yêu và sự trưởng thành của tâm hồn.