Cuộc sống của Thẩm Mặc tưởng chừng như đã chạm đến tận cùng của tuyệt vọng. Mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác, không tiền bạc, không người thân, cậu lặng lẽ chờ đợi cái chết đến trong căn nhà cũ kỹ, lạnh lẽo. Từng ngày trôi qua trong đau đớn và cô độc, Thẩm Mặc chấp nhận số phận, tìm kiếm sự an yên trong chính sự ra đi lặng lẽ. Cậu nghĩ, có lẽ đó là kết thúc tốt đẹp nhất cho cuộc đời đầy bất hạnh của mình.
Nhưng giữa màn mưa tầm tã của đêm tối định mệnh, tiếng đập cửa dữ dội đã xé tan sự yên tĩnh mong manh ấy. Lục Thừa Vũ, người đàn ông Thẩm Mặc từng yêu, xuất hiện với vẻ ngoài lạnh lùng, xa lạ và đầy giận dữ. Sự xuất hiện của hắn không phải để an ủi hay chia sẻ, mà là để đòi nợ – một món nợ không chỉ là tiền bạc, mà còn là mạng sống của hai người thân yêu với hắn. Bốn mươi vạn mà Thẩm Mặc từng vay để chữa bệnh cho cha, giờ đây trở thành gánh nặng đè lên đôi vai gầy yếu của cậu, kèm theo đó là lời buộc tội tàn nhẫn về cái chết của Lục An, người mà Thẩm Mặc không hề hay biết.
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng nhỏ. Sự sợ hãi, hoảng loạn hiện rõ trong ánh mắt của Thẩm Mặc khi đối diện với cơn thịnh nộ của Lục Thừa Vũ. Những lời giải thích yếu ớt của cậu bị nhấn chìm trong tiếng quát tháo đầy căm hận. Cậu bị Lục Thừa Vũ ném mạnh lên giường, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Giữa cơn đau đớn do bệnh tật hành hạ và sự tuyệt vọng trước thái độ tàn nhẫn của người mình từng yêu, Thẩm Mặc chỉ có thể run rẩy, co rúm như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
Lục Thừa Vũ như con sói đói khát, trút hết nỗi đau và căm phẫn lên Thẩm Mặc. Trong cơn cuồng nộ, hắn không hề nhận ra sự yếu đuối, bệnh tật đang giày vò thân thể mỏng manh kia. Hắn chỉ nhìn thấy tội lỗi, sự phản bội mà hắn cho rằng Thẩm Mặc đã gây ra. Những lời buộc tội, những hành động thô bạo của hắn như nhát dao cứa sâu vào trái tim đã vỡ vụn của Thẩm Mặc. Giữa màn đêm u tối, tiếng mưa rơi hòa lẫn với tiếng khóc nghẹn ngào, tuyệt vọng của Thẩm Mặc. Liệu trong cơn giông bão này, Thẩm Mặc có thể tìm thấy một tia hy vọng nào, hay cậu sẽ mãi mãi chìm đắm trong đau khổ và tuyệt vọng? Câu trả lời nằm trong “Vô Ái Thừa Hoan” của tác giả Tiểu Trúc Tử Quân.